
Ngày xưa, có đôi vợ
chồng Rùa sống rất êm đềm trong một động đá bên dòng sông thơ mộng.
Một hôm, Rùa vợ mắc phải chứng bệnh ăn không
tiêu. Rùa chồng cho mời tất cả lương y thủy giới đến chữa, nhưng bệnh vẫn không
thuyên giảm mà có phần trầm trọng hơn.
Một buổi chiều nước lớn, Tôm có dịp đi qua động
Rùa, nghe có tiếng rên liền hỏi:
Anh rùa ơi! Bộ trong nhà có
ai đau sao tôi nghe có tiếng rên? Rùa chồng bước ra trả lời:
Mấy hôm nay vợ tôi bị bịnh
vì ăn không tiêu.
Chị đau mấy hôm rồi?
Ba hôm rồi, đúng hôm kỷ niệm
ngày chúng tôi gặp lần đầu, vợ tôi vì sung sướng nên ăn nhiều hơn thường ngày.
Tôm ân cần hỏi:
Anh có mời ai đến chữa bịnh
cho chị chưa?
Ðủ cả rồi, nhưng sao không
thấy thuyên giảm tí nào, tôi lo quá anh ơi.
Tôi biết một thứ thuốc hay
lắm, có thể làm chị lành bịnh tức thời, nhưng không biết anh dám tin kinh nghiệm
của tôi không?
Anh biết làm ơn chỉ giùm,
ơn này tôi không dám quên.
Ơn nghĩa gì, biết chỉ giùm
cho nhau, tôi chỉ thuốc sợ khó tìm. Bây giờ, nếu anh muốn chị chóng lành bịnh
thì anh phải mau mau đi tìm gan khỉ đem về phơi khô, rồi cho chị ăn từng miếng
nhỏ.
Nói xong Tôm theo dòng nước lội đi. Rùa chồng
trở vào nói với vợ:
Thuốc của anh Tôm chỉ có vẻ
hay, nhưng biết làm sao tìm ra được gan khỉ mà phơi khô.
Em cũng không biết nữa.
Rùa chồng tìm trong óc mãi lúc lâu mới nhớ ở
cách đó khá xa có một hòn đảo có rất nhiều khỉ thường hay nhảy nhót, đùa giởn
bên dòng sông. Con khỉ chúa đàn thường hay nhăn nhó mặt mày trêu chọc mỗi khi
thấy Rùa lội qua.
Anh nhất định chữa bịnh cho
em bằng thứ thuốc anh Tôm vừa chỉ. Bây giờ anh đi tìm thuốc đây, em ở nhà nằm
yên một chỗ chờ anh, nhớ đừng đi đâu hết nghe không. Anh ráng đi mau về sớm với
em.
Dặn dò xong Rùa chồng hăng hái ra đi. Vừa bơi,
Rùa vừa suy nghĩ phải ăn nói làm sao cho thật hay để Khỉ chịu theo về động của
mình. Rùa bơi đến
đảo thì đã quá nữa đêm. Vầng trăng mười sáu
nghiêng mình tỏa xuống đảo một màu vàng nhạt, làm cảnh vật trở nên mờ ảo trông
thật đẹp mắt.
Vừa bước lên bờ, Rùa đã lên tiếng gọi. Khỉ
nghe tiếng gọi liền hỏi:
Ai gọi tôi đó?
Tôi, Rùa đây.
À, té ra anh mà tôi tưởng
ai đâu xa lạ. Anh đến đây chơi hay tìm tôi có việc gì?
Không có việc gì cả. Hôm
nay trăng đẹp tôi thả đi chơi, thấy anh tôi có cảm tình, nên ghé hỏi thăm vài lời
thế thôi.
Nếu thế thì còn gì bằng,
tôi cũng đang buồn, không biết nói chuyện với ai. Anh nói chuyện nghe có vẻ hiền
lành vui vẻ, thế mà ngày trước tới giờ thấy anh xa lạ tôi cứ tưởng là anh dữ dằn
và khó chịu.
Ồ, sao anh lại nghĩ thế,
tôi mới là hiền lành, dễ chịu nhất thế gian. Thôi anh xuống gần đây nói chuyện
cho vui, anh ở trên cây tôi ngó lên hoài mỏi mắt quá.
Khỉ liền chuyền cây xuống ngồi gần Rùa .
- Anh chuyền cây giỏi quá, tôi thật phục tài
anh.
-Tôi thì được cái sung sướng là chạy nhảy,
chuyền cành không ai bằng, nhất là những đêm trăng đẹp như thế này, ít khi tôi
chịu đi ngủ sớm lắm, tôi thích ngồi ngắm trăng một mình bên bờ sông.
Nghe Khỉ nói, Rùa ganh tức lắm nhưng cũng cố lấy
giọng bình thản nói:
Nghe anh nghe nói tôi ham
quá, anh biết thưởng thức vẻ đẹp của đêm trăng, nếu nghe được cá hòa nhạc chắc
anh hẳn hài lòng lắm.
Cá hòa nhạc làm sao? Anh
nói rõ tôi nghe với.
Ở chỗ động tôi ở, buổi s
áng nào lúc mặt trời vừa mọc, cá cũng hòa nhạc để đón chào bình minh. Tiếng nhạc
của từng loài cá hòa cùng tiếng nước chảy trên động đá, trên rong rêu nghe tuyệt
diệu làm sao, không kém gì nhạc ở thiên thai.
Nghe anh nói tôi ham quá,
nhưng tôi là giống trời sanh ở trên bờ, nên đành phải thua anh ở điểm đó chớ biết
làm sao.
Nếu chuyện không biết lội
làm cản trở ước muốn của anh thì có gì khó đâu. Anh cứ việc lên lưng tôi, tôi sẽ
đưa anh đi xem hòa nhạc, tôi hứa chắc cho anh khỏi lo là anh sẽ được an toàn,
không ướt một sợi lông.
Tôi cảm ơn l òng tốt của
anh, nhưng tôi nặng quá, tôi sợ làm anh mệt nhọc.
Chỗ anh em mà, anh đừng lo
ngại gì cả. Anh lên mau, chúng ta cùng đi cho kịp giờ. Ðoạn khởi đầu bao giờ
cũng hay hơn hết…
Không đợi Rùa nói thêm, Khỉ vội leo lên lưng
Rùa.
Rùa vội bò xuống sông bơi thật nhanh, lòng cảm
thấy sung sướng vì đã gạt được Khỉ một cách quá dễ dàng. Ði được nữa đường thì
trời đã hừng sáng.
Tôi nghe dường như có tiếng
hòa nhạc phải không anh Rùa? Rùa không nhịn được phá lên cười làm Khỉ ngạc nhiên
hỏi:
Chuyện gì làm anh cười có vẻ
thích thú thế?
Tôi cười anh, cười sự ngây
ngô khờ dại của anh. Khỉ từ xưa tới nay vốn khôn ngoan mà lại thua trí Rùa.
Anh nói gì lạ vậy? Không có
hòa nhạc sao?
Anh là con vật kém thông
minh nhất mới đi tin chuyện cá hòa nhạc.
Nếu không có chuyện hòa nhạc
thì tại sao anh lại chở tôi đi làm gì cho nặng?
Tại tôi cần lá gan của anh
để chữa bệnh cho vợ tôi.
À, té ra anh đến tìm tôi để
lấy lá gan về làm thuốc cho vợ anh uống?
Ðúng vậy!
Nếu thế thì anh lầm to rồi.
Anh đem tôi về mổ bụng, tìm khắp chỗ cũng không làm sao thấy được gan tôi.
Tại sao lạ vậy?
Anh không biết sao, tôi thì
có tính cẩn thận, nên trước khi nhảy chỗ nào nguy hiểm, tôi thường treo lá gan
lên một cành cây. Như thế sẽ chắc ý hơn và khỏi mất công tìm. Anh không biết
sao, loài khỉ chúng tôi, con nào cũng làm như thế cả. Treo gan rồi chạy nhảy tự
do dễ dàng hơn. Hồi nãy, anh hối đi gấp quá nên tôi quên đem gan theo rồi.
Rùa ngạc nhiên ngừng bơi chờ nghe Khỉ nói.
Phải anh đừng tính gạt tôi
mà nói tử tế: “Vợ tôi đau nặng, tôi cần lá gan của anh để chữa bệnh cho vợ
tôi”, thì tôi không bao giờ từ chối. Anh cũng thừa biết là tôi có cảm tình với
anh rất nhiều. Lá gan của tôi để treo nhánh cây hay ở trong bụng chị thì cũng
thế thôi. Không có thiệt hại gì cho tôi cả kia mà. Nếu anh nói thật thì tôi sẳn
s àng tặng chị lá gan và sung sướng đã làm được một điều thiện.
Rùa cảm thấy gượng ngùng không biết làm sao.
Dáng điệu bình thản của Khỉ càng làm cho Rùa mắc cở hơn.
Thật tôi không biết làm
sao, tôi lấy làm xấu hổ vì đã đi lường gạt một người bạn tốt như anh. Anh không
có đem gan theo thì tôi chở anh về cũng vô ích.
Tôi hiểu tình cảnh của anh,
nên không nở giận anh làm gì. Tôi bằng lòng cho lá gan của tôi. Thôi anh chở
tôi về đảo mau để lấy lá gan làm thuốc cho chị.
Rùa cảm ơn rối rít quay đầu bơi trở lại. Vừa đến
đảo. Khỉ vội nhảy lên bờ, leo lên cây chuyền cành này sanh cành khác. Chờ một
lúc lâu, Rùa sốt ruột hỏi:
- Lá gan của anh đâu?
Khỉ lượm một hòn đá to liệng xuống lưng Rùa và
nói:
- Gan của tôi đó, đem về mà làm thuốc cho khôn
thêm tí nữa.
Hòn đá to của Khỉ liệng trúng lưng tuy không
làm tổn thương thể xác, nhưng làm xao động tinh thần của Rùa rất nhiều. Vẻ mặt
giận dữ của Khỉ không làm cho Rùa tức giận, mà trái lại làm Rùa hối hận vô
cùng. Rùa nghĩ thầm:
“Chỉ tại mình có lòng hiểm ác định giết hại bạn
để cứu mạng vợ mình. Cũng may Khỉ lanh trí, nếu không thì đã tán mạng rồi. Khỉ
oán giận mình là phải. Mà anh Tôm cũng độc, bày chi phương thức ác quá, mà mình
thì cũng không hiền gì. Không biết thuốc làm bằng lá gan có trị bịnh được không
mà dù là thần dược đi nữa cũng chẳng nên dùng. Ai nở giết oan một mạng người để
cứu một người. Dù kẻ được cứu là người thân, mà kẻ bị giết là người thù...”
Chỉ trong giây phút mà trong trí Rùa thoáng
qua không biết bao ý nghĩ. Rùa ngước nhìn Khỉ với đôi mắt lành, đầy vẻ hối hận:
Tôi rất ân hận về hành động
gian ác của tôi vừa rồi, xin anh từ bi hỷ xả cho tôi.
Nãy giờ Khỉ cũng ngạc nhiên không thấy Rùa có
phản ứng gì, khi liệng đá trúng lưng, mà trái lại có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Bao
nhiêu hờn giận đã theo viên đá đổ trút xuống lưng Rùa rồi, nên khi Rùa tỏ vẻ hối
hận. Khỉ cảm thấy hả dạ ngay, vì bản tánh của Khỉ cởi mở, không hiểm ác.
Tôi xin anh tha lỗi về cử
chỉ tàn bạo của tôi vừa rồi. Anh có sao không? Lên đây tôi xem, tôi sẽ đi hái
thuốc chữa trị cho anh.
Cám ơn lòng tốt của anh,
tôi không sao cả. Viên đá tuy to, nhưng lưng tôi cũng khá cứng. Lòng tốt của
anh làm tôi cảm động và thẹn thùng vô cùng.
Rùa từ từ bò lên khỏi mặt nước.
Khỉ cũng tuột xuống khỏi cây. Khỉ đến gần Rùa
thân mật hỏi:
- Anh thật không sao cả phải không?
Quan sát Rùa thật kỹ lưỡng rồi Khỉ cười nói:
Thấy anh an lành tôi mới an
tâm. À mà chị nhà đau ra sao? Bịnh gì vậy anh?
Rùa kể rõ căn bịnh của vợ mình, nghe xong Khỉ
nói:
Không sao đâu, anh đừng lo,
tôi biết có thứ lá cây này trị bịnh đó hay lắm để tôi hái, rồi anh chở tôi đi
trị bịnh cho chị. Anh chờ tôi một tí. Khỉ chuyền cây một lúc trở lại với một nắm
lá.
Nào chúng ta cùng đi.
Lại cái màn Rùa chở Khỉ, nhưng lần này lòng dạ
hai đàng khác hẳn, không còn rắp tâm hại nhau, mà lại thông cảm thích giúp đỡ
nhau. Với lòng chân thật và mến thương vô hạn. Thật khác xa tâm địa xấu xa lúc
ban đầu. Mỗi đàng đều im lặng đeo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Một lúc Khỉ bỗng
nói:
Trong rừng của chúng ta dạo
này có một vị Tăng đến ở tu. Những đêm trăng sáng Ngài thường hay thuyết pháp,
anh có đi nghe không?
Tôi thường hay đi nghe lắm,
nhưng buồn quá anh ơi! Nghe giảng hoài mà sao tâm tánh vẫn còn mê mờ, chưa sửa
đổi được gì nhiều cả. Cũng vẫn ích kỷ, nhỏ nhen, cũng vẫn hẹp hòi đố kỵ, thấy
ai hơn thì ganh tỵ, thấy ai thua thì khinh khi. Chúng ta đối với Thầy thì tỏ ra
kính mến còn đối với nhau thì chẳng ra gì. Trước mặt Thầy chúng ta chào hỏi
nhau xem như chừng lưu luyến lắm, còn sau lưng Thầy thì ghét nhau như chó với
mèo.
Tôi cũng nhận thấy như anh, chúng ta còn xa đạo
không biết bao nhiêu cây số. Anh biết bây giờ tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ đến
câu Thầy giảng hôm rằm: “Tâm dục vọng chỉ để dối gạt, trái nghịch với đạo. Người
vào đạo phải dùng tâm đoan chánh, ngay thẳng làm gốc”. (Kinh Di Giáo). Vậy mà
chúng ta làm trái ngược, dùng tâm dối trá, gian ác để đối xử nhau, nên mới sanh
chuyện. Mà cũng lỗi tại tôi có tâm khinh người, thấy anh chậm chạp, nên nhăn
nhó trêu chọc.
Cũng lỗi tại tôi thấy anh
nhanh nhẹn khôn ngoan nên tôi sanh tâm đố kỵ, thấy anh trêu chọc sanh tâm thù
ghét, cố chấp mong có dịp trả thù. May là là chúng ta đã dừng lại kịp thời, nếu
không thì “Ác do tâm sanh, trở lại hại tâm, như sắt hay sanh sét, sét lại tiêu
sắt” (Kinh Bột). Khỉ gật đầu nói:
Thật đúng: “Nói ác, mắng chửi,
kiêu căng, khinh người. Các điều ác ấy khởi ra là ganh ghét, oán hận sanh ngay.
Nói lời khiêm tốn, tôn kính, bỏ oán, nhẫn ác là ganh ghét, oán hận tự dứt. Là
người sanh ở đời, cái búa tại trong miệng sở dĩ giết thân cũng như lời nói dữ”.
(Kinh Pháp Cú). Mãi bàn luận, mấy chốc cả hai về đến hang Rùa. Khỉ trổ tài làm
lương y. Uống thuốc Khỉ cho chẳng bao lâu chị Rùa cảm thấy khoẻ khoắn và từ từ
khỏi bịnh. Trước khi ra về Khỉ căn dặn:
Anh chị nhớ tối hôm nay đi
nghe giảng nghe. Chúng ta cố đi nghe để sửa đổi tâm tánh, theo thiện, bỏ ác.
“Công đức nghe pháp được ra khỏi sanh tử” đó anh ơi! Anh chị nhớ đi đúng giờ, đừng
đi trễ có lỗi, nhớ chờ tôi dưới gốc mai vàng nhé!
Nói xong Khỉ nghiêng mình chào chị Rùa, vị chủ
nhà chậm chạp trả lễ và không quên cảm tạ ơn chữa bịnh của khách. Xong đâu đấy.
Rùa chở Khỉ thong thả bơi đi. Ðến mé rừng, Khỉ nhảy vội lên bờ, hái một cành
mai nhỏ thật đẹp đưa cho Rùa và nói:
Nhân dịp xuân về tôi xin biếu
chị ở nhà và cầu chúc anh chị một mùa xuân hạnh phúc.
Rùa ngậm cành mai vàng, chào anh bạn quý rồi
sung sướng bơi đi…